Có bao giờ anh đứng giữa trời Thu Hà Nội,
Nghe trong gió se se mùi ổi chín,
Chợt thấy lòng mình lắng lại một niềm tin,
Và nghe trong thinh không, lịch sử cựa mình?
Đó là một ngày, ngọn lửa cháy từ trong tro bụi,
Từ tiếng rao đêm, từ những mái nhà tranh.
Tháng Tám về, giục lòng người đi rất nhanh,
Bỏ lại sau lưng tất cả niềm riêng nhỏ.
Những bàn chân không giày từ muôn nẻo ngõ,
Dồn về Hà Nội, trái tim của giống nòi.
Họ đi trong nắng, mắt vẫn sáng ngời,
Đi để giành lại bầu trời cho con cháu.
Và rồi, Ba Đình, sáng ngày mồng hai tháng chín,
Cả một biển người, mà lặng phắc như tơ.
Nắng mùa thu vàng như một giấc mơ,
Đậu xuống những mái đầu, những bờ vai gầy guộc.
Người ta đã chờ đợi giây phút này từ lâu lắm,
Chờ từ đời ông, đời cha, đến đời mình.
Bỗng một dáng người giản dị, đậm tình,
Bước lên lễ đài, bình yên như hơi thở.
Giọng Người xứ Nghệ, không phải sấm, chẳng phải thơ,
Mà là lời của đất, của hồn thiêng sông núi.
Ấm và sâu, xóa tan đi bao tủi hờn tăm tối,
Mỗi một lời là một nhát cuốc khai hoang.
Khai hoang cho một kỷ nguyên mới rỡ ràng,
Từng chữ Tuyên Ngôn gieo vào lòng đất nước,
Để hạt mầm Độc Lập nảy sinh từ khát vọng,
Để cây Tự Do trổ bóng mát đến mai sau.
Và khoảnh khắc Người dừng lại, hỏi một câu:
“Tôi nói đồng bào nghe rõ không?”
Cả biển người chợt tan ra trong xúc động,
Tiếng “Rõ!” vang lên như sấm dậy từ trong lòng.
Đó không còn là tiếng đáp của đám đông,
Mà là lời đồng vọng của ngàn năm lịch sử,
Là lời khẳng định của một dân tộc không chịu cúi đầu,
Rằng chúng tôi đây, chúng tôi đã thực sự hồi sinh!
Từ mùa thu ấy, đất nước mình đẹp lạ.
Cha ngẩng cao đầu đặt tên cho con trai.
Mẹ thôi không còn giấu nắm cơm trong vạt áo dài,
Nụ cười trẻ thơ trong hơn tiếng sáo.
Độc lập nào phải mỹ từ trong văn chương,
Là hạt gạo mẹ gieo, là trang sách con giở mỗi ngày.
Là tự do hít thở bầu không khí này,
Là buổi chiều về, nhìn khói lam bay trên mái rạ.
Hôm nay, ta đi giữa con đường thênh thang, rộng mở,
Xin một phút cúi đầu, lòng thành kính nhớ ơn.
Mỗi tấc đường này, mỗi nhành cây xanh non,
Đều đã được tưới bằng máu xương của bao người đi trước.
Họ đã ngã xuống cho chúng ta được sống và mơ ước,
Họ đã hóa thân vào hình hài đất nước hôm nay.
Nên xin đừng bao giờ lãng quên ngày ấy,
Mùa thu Ba Đình, nắng đã thắp lên thơ.
Và trong tim mình, hãy giữ mãi ngọn cờ,
Để sống cho xứng với Mùa Thu bất diệt.
Nguyễn Anh Trung