Đang tải bài viết kế tiếp
svg

Truyện ngắn: Nắng xuân sau cánh cửa

Cái lạnh cuối đông xuyên qua khung cửa sổ, mang theo hương vị quen thuộc của những ngày sắp Tết, hương vị của sự chuyển giao, của cái cũ giao hòa với cái mới. Ông Minh ngồi trầm ngâm bên bàn làm việc, tay mân mê chiếc đồng hồ quả quýt cũ kỹ. Chiếc đồng hồ này, món quà kỷ niệm ông nhận được từ công ty cách đây đúng ba mươi năm, khi ông vừa hoàn thành xuất sắc một dự án quan trọng, giờ đây như một ẩn dụ cho chính cuộc đời ông, đều đặn, chính xác và đang dần tiến về điểm dừng.

Không khí Tết đã ngập tràn khắp phố phường, náo nhiệt, rộn ràng, tương phản hoàn toàn với sự vắng lặng đến lạ thường của văn phòng làm việc. Hầu hết đồng nghiệp đã thu xếp về quê từ sớm, chỉ còn lác đác vài người ở lại. Sự tĩnh lặng này, khác với sự yên bình, lại mang đến cho ông Minh một cảm giác trống trải, cô độc, như thể ông đang bị bỏ lại phía sau trong dòng chảy hối hả của cuộc sống. Nó khơi gợi trong ông một nỗi sợ mơ hồ, sợ bị lãng quên, sợ bị tách rời khỏi guồng quay quen thuộc mà ông đã gắn bó suốt ba mươi năm.

Ông sắp về hưu. Đó là điều tất yếu của cuộc đời, như quy luật sinh lão bệnh tử, như xuân hạ thu đông tuần hoàn, không ai có thể cưỡng lại. Cũng là điều ông mong mỏi từ lâu, sau bao nhiêu năm cống hiến, ông khao khát sự nghỉ ngơi, sự bình yên. Ba mươi năm, một phần đời người, ông đã dành trọn thanh xuân, nhiệt huyết, tâm trí cho công việc, cho nơi này. Giờ đây, khi tuổi tác đã cao, sức khỏe cũng không còn sung mãn, ông muốn được nghỉ ngơi, dành thời gian cho gia đình, cho những đam mê ấp ủ bấy lâu, như thể muốn bù đắp lại những khoảng thời gian đã đánh đổi.

Nhưng càng gần đến ngày về hưu, ông lại càng cảm thấy lòng mình nặng trĩu, chất chứa những mâu thuẫn nội tâm. Niềm vui được nghỉ ngơi, được tự do lại đan xen với nỗi bâng khuâng, tiếc nuối, một chút sợ hãi trước những thay đổi. Một phần trong ông vẫn lưu luyến công việc, vẫn gắn bó với nơi này, với những con người đã cùng ông chia ngọt sẻ bùi suốt bao năm tháng. Ông nhớ những ngày tháng sôi nổi của tuổi trẻ, những đêm sát cánh cùng đồng nghiệp, cùng nhau cố gắng đến tận khuya để hoàn thành nhiệm vụ, những chuyến công tác xa nhà đầy vất vả nhưng cũng đong đầy kỷ niệm, những kỷ niệm mà giờ đây nghĩ lại, thấy sao mà quý giá. Ông nhớ những gương mặt thân quen của đồng nghiệp, những người bạn, người anh, người em, những mối quan hệ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của ông.

Tiếng gõ cửa khe khẽ cắt ngang dòng suy nghĩ miên man. Cô Lan, một đồng nghiệp trẻ trung, năng động, bước vào phòng, tay bưng một tách trà nóng. Sự xuất hiện của cô như một nốt nhạc tươi sáng giữa bản nhạc trầm buồn trong lòng ông.

“Ông Minh ơi, trà nóng đây ạ. Trời lạnh, ông giữ gìn sức khỏe nhé.” Giọng nói của Cô Lan trong trẻo, ấm áp như làn gió xuân, thổi vào lòng ông một hơi ấm dịu dàng.

Ông Minh mỉm cười, đón lấy tách trà: “Cảm ơn cháu Lan. Mà sao hôm nay phòng mình vắng vẻ thế?”

“Dạ, nhiều anh chị đã về quê ăn Tết sớm rồi ạ. Công ty cũng sắp nghỉ Tết mà.” Cô Lan ngập ngừng một chút rồi nói tiếp, “À, mà ông nghe tin gì chưa ạ?”

Câu hỏi của Cô Lan như một lời nhắc nhở về thực tế, kéo ông trở về với những lo toan hiện tại.

“Tin gì cơ?” Ông Minh hỏi, dù trong lòng đã đoán được phần nào.

“Chuyện… tinh gọn các phòng, ban, sắp xếp lại nhân sự công ty ấy ạ. Nghe nói sau Tết sẽ có thông báo chính thức.” Giọng Cô Lan nhỏ dần, như thể sợ làm ông buồn.

Ông Minh gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm, như đang nhìn về một khoảng không vô định. Tin đồn này ông đã nghe loáng thoáng từ trước. Việc công ty tái cơ cấu là điều khó tránh khỏi trong bối cảnh kinh tế khó khăn hiện nay. Và ông biết, với tuổi tác của mình, ông nằm trong danh sách những người sẽ phải rời đi. Đó là quy luật đào thải của xã hội, dù có khắc nghiệt nhưng cũng là điều tất yếu.

Ông thở dài, xoay xoay chiếc đồng hồ quả quýt trên tay: “Cũng đến lúc rồi.” Giọng ông trầm lắng, chất chứa nhiều tâm sự. “Chiếc đồng hồ này tôi nhận được từ công ty cũng đã ba mươi năm. Giờ nó vẫn chạy tốt, còn tôi thì…” Câu nói bỏ lửng chứa đựng biết bao suy tư về thời gian, về tuổi tác, về sự hữu hạn của đời người.

Nhận thấy nét buồn trên gương mặt ông Minh, Cô Lan vội an ủi: “Ông đừng buồn ạ. Dù sao ông cũng đã cống hiến hết mình cho công ty rồi. Về hưu rồi ông sẽ có nhiều thời gian nghỉ ngơi, làm những điều mình thích.” Lời động viên của Cô Lan tuy đơn giản nhưng chân thành, mang đến cho ông Minh một chút ấm áp.

Ông Minh khẽ lắc đầu: “Tôi không buồn đâu. Thực ra, tôi cũng mong chờ ngày này từ lâu rồi. Muốn dành thời gian cho gia đình, cho những thú vui nho nhỏ của mình. Chỉ là… có chút bâng khuâng, tiếc nuối thôi.” Đó là nỗi niềm khó tránh khỏi của một người sắp phải chia tay với một phần quan trọng của cuộc đời mình.

“Cháu hiểu ạ. Ba mươi năm gắn bó với một nơi, chắc chắn là có rất nhiều kỷ niệm.” Cô Lan nói với giọng cảm thông.

“Ừ, kỷ niệm thì nhiều lắm.” Ông Minh trầm ngâm. “Những ngày tháng sôi nổi, những khó khăn, thử thách, rồi cả những thành công… tất cả đều in đậm trong ký ức. Giờ nghĩ lại thấy thời gian trôi nhanh thật.” Thời gian, đối với người trẻ là vô hạn, còn đối với người sắp về hưu như ông, nó lại trở nên quý giá vô cùng.

Tiếng chuông điện thoại reo lên cắt ngang cuộc trò chuyện. Ông Minh nhìn màn hình, nụ cười bỗng rạng rỡ trên gương mặt, xua tan đi những lo lắng: “À, cháu nội gọi. Nó đòi ông về quê đón Tết sớm…” Giọng ông phấn khởi hẳn lên. Gia đình, đó chính là bến đỗ bình yên, là nơi ông tìm về sau những bôn ba, vất vả của cuộc đời.

Ông quay sang Cô Lan: “Cháu Lan này, tôi xin phép về trước nhé.”

“Dạ vâng ạ. Ông về cẩn thận. Chúc ông và gia đình một năm mới an khang thịnh vượng!” Cô Lan mỉm cười chào ông Minh.

Ông Minh thu dọn đồ đạc, cẩn thận cất chiếc đồng hồ quả quýt vào túi áo, như cất giữ một phần ký ức quý giá. Trước khi ra khỏi cửa, ông dừng lại, quay đầu nhìn lại văn phòng lần cuối. Ánh mắt ông lướt qua từng góc bàn, từng chiếc ghế, từng bức tranh treo tường… Mỗi một vật dụng nơi đây đều gắn liền với một kỷ niệm, một câu chuyện.

Cánh cửa khép lại, ánh nắng chiếu vào căn phòng trống vắng, hắt lên những mảng màu vàng nhạt, như báo hiệu một mùa xuân mới đang về, một mùa xuân của sự đổi thay. Ông Minh bước chậm rãi ra khỏi tòa nhà, hòa mình vào dòng người tấp nập chuẩn bị đón Tết. Ông cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm, thanh thản. Hình ảnh những đứa cháu nội đang ríu rít gọi ông, tiếng cười giòn tan của chúng, khuôn mặt hiền hậu của người vợ đang chờ ông ở nhà… tất cả hiện lên trong tâm trí ông, vẽ nên một bức tranh gia đình ấm áp, yên bình.

Ông mỉm cười, một nụ cười thật nhẹ, thật an nhiên, như thể vừa trút bỏ được một gánh nặng. Mùa xuân gõ cửa, không chỉ gõ cửa nhà ông, mà còn gõ cửa trái tim ông, mở ra một chương mới của cuộc đời, một chương không còn những bộn bề, lo toan của công việc, mà thay vào đó là những giây phút bình dị, ấm áp bên những người thân yêu.

 

Nguyễn Anh Trung

Tác giả

Xin chào! Tôi là Nguyễn Anh Trung - Tác giả của các bài viết trên congnghela.com. Tôi là một chính trị gia, nhà báo, nhà văn, nhà thơ, đồng thời là một lập trình viên trí tuệ nhân tạo. Và đúng vậy, tôi yêu thích viết. Có lẽ bạn sẽ tự hỏi, làm thế nào những lĩnh vực tưởng chừng khác biệt này lại cùng hội tụ ở một người? Với tôi, đó là hành trình không ngừng khám phá thế giới qua nhiều lăng kính: từ sự phức tạp của cấu trúc xã hội, vẻ đẹp tinh tế của ngôn từ, đến logic chặt chẽ và tiềm năng vô hạn của công nghệ. Viết là sợi chỉ đỏ xuyên suốt, là cách tôi kết nối những dấu chấm, chia sẻ những góc nhìn độc đáo nảy sinh từ những giao điểm thú vị này. Hãy kéo xuống dưới để đọc các bài viết khác của tôi! Nếu bạn có nhu cầu tạo một ứng dụng trợ lý ảo AI hay các phần mềm trí tuệ nhân tạo cho cơ quan, đơn vị, doanh nghiệp của mình, đừng ngần ngại liên hệ với tôi qua địa chỉ email: [email protected] !

Đang tải bài viết kế tiếp
svg
Đọc nhanh
  • 01

    Truyện ngắn: Nắng xuân sau cánh cửa